🔒 Nội dung chương đã bị ẩn
Click vào MỞ ỨNG DỤNG để mở khóa chương này.
Sau khi click vào link hoặc ảnh, hãy quay lại để đọc.
6
Tối hôm đó, Bùi Tịch về nhà rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Để sớm thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt này, tôi đã chuẩn bị trước, lấy hết đồ dùng vệ sinh cá nhân anh hay dùng ra ngoài.
Bùi Tịch tắm đến nửa chừng mới phát hiện đồ đạc không còn, còn tôi đã đứng sẵn ở cửa, chỉnh tề chờ đợi.
Bên trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên, mờ mờ như chốn tiên cảnh.
Và trước mắt tôi là một dáng người với bờ vai rộng, eo thon hoàn hảo.
Những giọt nước chầm chậm chảy xuống từ lồng ngực của Bùi Tịch, vừa trắng vừa tròn.
Phía dưới là những múi cơ bụng sắc nét đầy cuốn hút.
Bùi Tịch đưa tay về phía tôi, giọng khàn khàn:
"Đưa đây."
Tôi phấn khích vô cùng, lập tức nắm lấy tay anh.
Bàn tay rộng lớn của anh ấy tỏa ra hơi ấm, cảm giác ẩm ướt khiến tôi khô cả cổ họng.
Anh nhẹ nhàng siết lấy tay tôi, ngón tay dọc theo cổ tay tôi từ từ vuốt lên.
Tôi nuốt nước bọt:
【Sắp rồi! Cuối cùng cũng sắp rồi!】
【Phát điên cũng được! Liều mạng cũng được! Không cần thương xót tôi!】
【Đêm nay tôi chính là siêu nhân!】
Giọng Bùi Tịch vang lên từ trên cao:
"Đưa anh cục xà phòng."
Đồ đáng ghét!
Tôi đành đưa cục xà phòng trong tay cho anh.
Bùi Tịch nhận lấy, sau đó liền giục tôi:
"Ra ngoài."
Nhưng tôi không nghe lời anh.
Bùi Tịch với làn da trơn bóng khiến tôi không thể rời mắt.
Tôi trừng mắt nhìn, công khai "ngắm lén":
【Anh ấy trắng quá, chắc là màu hồng nhạt.】
【Quả nhiên là màu hồng.】
【Tốt, rất tốt.】
Tôi hoàn toàn không để ý rằng sắc mặt của Bùi Tịch đang dần tối lại, thậm chí ánh lên sát ý.
Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng đủ loại tư thế với anh:
【Phải làm thế này trước, sau đó làm thế kia, cuối cùng là thế này...】
Bùi Tịch nhíu mày.
Anh hơi đưa tay che phần dưới, nghiêm giọng nói:
"Em còn không ra?"
Bỗng dưng, não tôi "chập mạch", tôi chỉ vào chỗ đó của anh, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi:
【Anh có thể lắc thử cho em xem được không?】
Bùi Tịch lập tức nổi giận.
Anh tức đến mức ném thẳng cục xà phòng trong tay về phía tôi:
"Cút ra ngoài!"
7
May mắn là tôi phản ứng nhanh nhẹn, nếu không chắc đã mất mạng dưới cục xà phòng đó rồi.
Cũng vì câu nói hôm đó, Bùi Tịch tránh mặt tôi suốt mấy ngày liền.
Mối quan hệ lúng túng này cứ kéo dài mãi, cho đến tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà họ Tô.
Hôm tiệc, tôi khoác tay Bùi Tịch bước vào.
Anh ngay lập tức trở thành tâm điểm, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người và bị những doanh nhân vây kín xung quanh.
Còn tôi thì bị đẩy ra bên lề.
Không biết ai đó không cầm chắc ly rượu, khiến rượu vang đỏ hắt vào váy tôi, làm bẩn cả một mảng lớn.
Không ai xin lỗi.
Tôi vốn đã quen với việc bị người ta xem như không khí, nên cũng chẳng để tâm.
Một mình, tôi lặng lẽ đi đến phòng vệ sinh để làm sạch váy.
Đúng lúc đó, đại tiểu thư nhà họ Tô – Tô Vận, cũng đang ở bên trong.
Cô mặc một chiếc váy đỏ rực, ánh mắt sắc bén, trông chẳng khác nào nữ quỷ trong những câu chuyện kinh dị ở nhà vệ sinh.
Tôi lập tức cảm thấy chẳng lành.
Bốn, năm người phụ nữ trang điểm đậm đứng chắn sau lưng tôi, một bàn tay mạnh bạo đẩy tôi về phía trước.
Tô Vận mỉm cười đầy ý tứ, tiến lại gần tôi, hỏi:
"Hứa An Tứ, dạo này cô sống thế nào?"
"Tổng giám đốc Bùi có thích cô không?"
Liên quan gì đến cô.
Tôi quay người định rời đi.
Tô Vận lập tức kéo tôi lại, giơ tay tát thẳng vào mặt tôi.
"Đồ tiện nhân, còn dám phớt lờ tôi à?"
Cô ta túm tóc tôi, đập đầu tôi vào cửa phòng vệ sinh.
Ngay lập tức, đầu tôi ong lên, gương mặt nóng rát vì đau.
Tô Vận ghé sát vào tai tôi, giọng đầy cay nghiệt:
"Đừng tưởng giả vờ đáng thương là có thể chiếm được trái tim của Tổng giám đốc Bùi. Anh ấy không yêu cô đâu."
"Anh ấy cưới cô, chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi."
Tôi há miệng, dùng khẩu hình trả lời cô ta:
【Đồ ngu.】
"Cô nói gì?"
Tô Vận ra lệnh cho đám người phía sau:
"Lôi cô ta vào trong cho tôi!"
Mấy cô gái chen chúc, xô đẩy tôi vào trong một gian buồng vệ sinh rồi khóa cửa lại.
Ngay sau đó, một xô nước lạnh từ trên cao dội xuống người tôi.
Tôi ướt từ đầu đến chân, mùi tanh hôi nhàn nhạt xộc lên mũi.
Xung quanh là tiếng cười chói tai của họ:
"Hứa An Tứ, chỉ cần cô cầu xin tha thứ, chúng tôi sẽ thả cô ra."
"Cô bảo một người câm như cô ấy làm sao cầu xin?"
"Không thì quỳ xuống đi!"
"Hahaha!!"
Ngoài đó, tiếng cười càng lúc càng lớn.
8
Tôi không mang theo điện thoại, bây giờ chỉ có thể tự cứu mình.
“Vậy được thôi.”
Tôi bình tĩnh lau sạch nước bẩn trên mặt, nhấc váy lên, bước lên bồn nước của bệ xí, trèo qua vách ngăn, rồi ra ngoài từ buồng vệ sinh bên cạnh.
Từ lâu đã muốn thử dùng cây lau dính phân, cảm ơn mấy người đã cho tôi cơ hội này.
Tôi nhặt cây lau nhà trong góc, nhúng vào nước bồn cầu, rồi mạnh tay vung lên—
Nói thật, ngay cả hoàng đế cũng chưa chắc mưa móc đều như tôi.①
Mấy cô gái sợ đến mức mặt mày tái mét, cuống cuồng né tránh:
“Ôi cứu tôi với! Ghê quá đi!”
“Nhanh cản cô ta lại đi!”
“Hứa An Tứ , cô điên rồi à?!”
Tôi nở nụ cười tà mị:
【Nói nhảm gì vậy?】
【Không điên thì làm sao đấu lại được với mấy người?】