🔒 Nội dung chương đã bị ẩn
Click vào MỞ ỨNG DỤNG để mở khóa chương này.
Sau khi click vào link hoặc ảnh, hãy quay lại để đọc.
3
Đêm tân hôn, tôi và Bùi Tịch ngủ riêng phòng, nhưng tôi lại muốn tiến thêm một bước với anh ấy.
Khoảng 1 giờ sáng, tôi lén lút bước vào phòng Bùi Tịch.
Ai mà ngờ được, anh ấy lại chưa ngủ.
Trong bóng tối, giọng nói của anh trầm thấp, lạnh lẽo và đầy uy nghiêm:
“Cút ra ngoài."
Tôi giật mình, suýt ngã quỵ xuống đất vì sợ hãi.
Bùi Tịch bật đèn ngủ bên giường.
Trong ánh sáng mờ nhạt, gương mặt góc cạnh, sắc nét của anh hiện lên, vừa bí ẩn vừa sâu lắng, tựa như được bao phủ bởi một lớp bóng tối và ánh sáng đan xen.
Tôi chỉ tay vào mình, giả vờ ngốc nghếch hỏi:
【Anh đang nói em sao?】
Bùi Tịch hiểu được ngôn ngữ ký hiệu của tôi, anh lạnh nhạt đáp:
"Ngoài em ra, còn ai ở đây nữa?"
Tôi đứng thẳng người, ưỡn ngực, dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói với anh:
【Em muốn ngủ cùng anh.】
Bùi Tịch bước xuống giường, bàn tay lớn của anh bất ngờ bóp chặt lấy mặt tôi.
Tôi không dám cử động.
Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên bên tai tôi:
"Anh cưới em là vì tính cách em trầm lặng, ngoài ra không có lý do gì khác. Tự biết điều mà giữ mình, đừng làm những chuyện quá đáng như thế này."
4
Bề ngoài của tôi: 【Hu hu, dọa chết tôi rồi.】
Nội tâm của tôi: 【Hihi, lần sau vẫn dám.】
Bùi Tịch thực sự nhìn lầm người rồi.
Cái gọi là tính cách trầm lặng chẳng qua chỉ là tôi giả vờ mà thôi. Thực tế, tôi là một kẻ ngổ ngáo chính hiệu.
Bùi Tịch càng không cho phép, tôi lại càng muốn làm.
Dù sao chúng tôi cũng đã kết hôn, còn chuyện gì gọi là quá đáng nữa?
Tuy nhiên, tôi cũng không dám liều lĩnh quá, chỉ dám tưởng tượng các kịch bản trong đầu trước.
Một tuần trước, như thường lệ, tôi đang mơ mộng giữa ban ngày. Không ngờ, Bùi Tịch lại đột nhiên đi ngang qua chỗ tôi.
Tôi lập tức cảm thấy chột dạ.
Cơ thể nghiêng đi, đầu tôi đập vào lồng ngực của anh ấy.
Linh hồn bên trong tôi dường như cũng rung động theo cú va chạm này.
Bùi Tịch đỡ lấy tôi, giữ cho tôi đứng vững:
"Cẩn thận một chút."
5
Kể từ lúc đó, tôi nhận ra Bùi Tịch đã thay đổi.
Anh ấy trở nên rất nóng nảy, thậm chí còn vô cớ trừng mắt nhìn tôi.
Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.
Ví dụ như sáng nay, lúc hai chúng tôi cùng ăn sáng.
Tôi liếc nhìn Bùi Tịch:
【Cúc áo sơ mi của anh ấy sắp bung ra rồi.】
【Đúng là cơ ngực là của hồi môn tốt nhất của đàn ông.】
Bùi Tịch khẽ nhíu mày, nói:
"Sau này em đừng ăn sáng cùng anh nữa."
Hoặc khi tôi giúp anh ấy thay quần áo:
【Eo đẹp thật, chỉ không biết tác dụng thế nào.】
【Liệu có chịu được hai giây không?】
Bùi Tịch khựng lại, sau đó mặc lại chiếc áo khoác:
"Sau này em đừng vào phòng thay đồ của anh nữa."
【…Toàn chuyện phiền phức.】
【Lão nương đây lười chẳng muốn hầu hạ anh.】
Trên mặt tôi vẫn giữ vẻ dịu dàng, làm động tác ký hiệu:
【Em biết rồi.】
Tôi xoay người định rời đi, nhưng Bùi Tịch đặt tay lên vai tôi, ép tôi vào góc tường.
Anh nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt sâu thẳm và dài hẹp của anh phản chiếu lại hình dáng của tôi.
"Hứa An Tứ."
Anh gọi tên tôi.
"Chúng ta tuy là vợ chồng, nhưng em cũng cần biết giữ chừng mực."
Tôi chớp chớp mắt, cố ý bày ra bộ dạng ngây thơ vô tội.
Nhưng trong lòng thì đang gào thét:
【Tôi thật sự rất muốn đo xem “chừng mực” của anh là bao nhiêu!】
Bùi Tịch khựng lại, như thể không biết nên nói gì nữa.
Sau đó, anh buông tay ra, quay lưng lại với tôi:
"Thôi, em ra ngoài đi."