🔒 Nội dung chương đã bị ẩn
Click vào MỞ ỨNG DỤNG để mở khóa chương này.
Sau khi click vào link hoặc ảnh, hãy quay lại để đọc.
9
Sau buổi tiệc, Tô Vận là kẻ ác nhưng lại lên tiếng trước.
Cô ta khóc lóc tố cáo với Bùi Tịch rằng tôi dùng cây lau nhà dính phân để bắt nạt cô ta.
“Hu hu hu, tổng giám, Hứa An Tứ đánh tôi!”
Tô Vận giũ chiếc váy dính đầy vết bẩn ra, nói:
“Anh xem, váy của em bị cô ta làm thành thế này rồi…”
Tôi nhìn màn diễn đầy giả tạo của cô ta, bĩu môi:
【Diễn, diễn tiếp đi.】
【Không lấy được giải thưởng thì thật đáng tiếc.】
Tô Vận vừa lau những giọt nước mắt không tồn tại, vừa ra sức giả vờ đáng thương.
Cô ta còn chưa nói hết câu, Bùi Tịch đã phớt lờ cô, bước thẳng đến trước mặt tôi, cởi áo vest ra khoác lên người tôi.
Bùi Tịch chất vấn Tô Vận:
“Cô đã nói lời gì đáng ăn đòn với cô ấy?”
Tô Vận sững sờ:
“……Gì cơ?”
Bùi Tịch khoác vai tôi, nghiêm túc nói:
“An An tính cách vốn trầm tĩnh, điềm đạm, chắc chắn là cô đã nói gì đó kích thích cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không làm vậy.”
“Hơn nữa trên mặt cô ấy cũng có vết thương, chẳng lẽ là tự cô ấy đánh?”
“Mau xin lỗi cô ấy.”
Thấy Bùi Tịch bảo vệ tôi như vậy, Tô Vận không dám cãi lại.
Cô ta nói với giọng cực kỳ miễn cưỡng:
“Xin… lỗi, cô Hứa.”
10
Tôi không ngờ Bùi Tịch lại bảo vệ tôi như vậy.
Sau khi Tô Vận rời đi, tôi mỉm cười, nói lời cảm ơn với Bùi Tịch:
【Cảm ơn anh.】
Đồng thời, trong lòng tôi dấy lên ý nghĩ đen tối:
【Thật muốn đè anh xuống để cảm ơn cho thật đàng hoàng.】
Bùi Tịch: “……”
Anh đưa tay định chạm vào mặt tôi, nhưng có lẽ sợ làm tôi đau, đầu ngón tay chỉ dừng lại bên má một lát.
“Vẫn còn đau không?”
Vốn không sao, nhưng câu hỏi này của anh lại khiến cảm giác tủi thân trong tôi trỗi dậy.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi:
【Không được khóc, không được khóc, chẳng đau chút nào.】
【Trước đây không phải chưa từng bị đánh.】
【Đau đau bay đi~ đau đau bay đi~】
Tôi lắc đầu, ra hiệu bằng tay:
【Không sao, không đau.】
Bùi Tịch vuốt lại tóc tôi, dịu dàng nói:
“Chúng ta về nhà thôi.”
Trong ký ức của tôi, đây là lần đầu tiên anh ấy đối xử dịu dàng với tôi như vậy.
11
Thùng nước lạnh đó đã khiến tôi bị bệnh.
Nhưng đầu óc tôi vẫn tỉnh táo.
Khi đang nằm trên giường nhàm chán, Bùi Tịch bước vào phòng, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán tôi:
“Vẫn còn sốt.”
Tôi mỉm cười dịu dàng với anh:
【Anh lên giường đi, lát nữa em sẽ càng nóng hơn.】
Sắc mặt Bùi Tịch đột nhiên trở nên khó tả.
Anh đứng dậy.
Đúng lúc tôi nghĩ anh sẽ rời đi, Bùi Tịch lại vén góc chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh tôi.
Tôi: “???”
Theo phản xạ bản năng, tôi lập tức dịch người ra xa anh.
Thấy tôi né tránh, Bùi Tịch nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng:
“Em tránh cái gì?”
Tôi lo lắng dùng tay ra hiệu hỏi anh:
【Anh định làm gì?】
Bùi Tịch không trả lời.
Anh mạnh tay kéo tôi lại gần, đắp chăn kỹ càng cho tôi, như thể sợ tôi nhúc nhích.
Anh ra lệnh:
“Nhắm mắt, ngủ đi.”
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng trong lòng lại suy nghĩ lung tung:
【Anh ấy có ý gì đây?】
【Chẳng lẽ muốn thử cảm giác 39 độ của tôi?】
【Chờ đã, liệu tôi có đột tử không đây?】
Mặc dù rất muốn biết cảm giác “lăn giường” là như thế nào, nhưng giờ chuyện này thực sự sắp xảy ra, tôi lại thấy sợ.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ.
Tôi khẽ hé mắt nhìn trộm, thấy Bùi Tịch cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, làm cả gương mặt anh trở nên sạch sẽ, sáng sủa.
Tôi có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của anh.
Đang nhìn anh đến thất thần, đột nhiên Bùi Tịch mở mắt ra:
“Ngủ ngoan đi, anhi sẽ không làm gì đâu.“
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu:
【Thì ra thật sự chỉ là ngủ thôi, may mà anh ấy không đến mức cầm thú.】
Cánh tay Bùi Tịch siết chặt lấy tôi hơn.
Tôi yên tâm, thoải mái chìm vào giấc ngủ.