🔒 Nội dung chương đã bị ẩn
Click vào MỞ ỨNG DỤNG để mở khóa chương này.
Sau khi click vào link hoặc ảnh, hãy quay lại để đọc.
Vừa nói, bà vừa giật lấy điện thoại từ tay tôi, lập tức gọi video cho người tên “Du Du”.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
Màn hình hiện lên gương mặt một cô gái trẻ, xinh đẹp, tươi cười rạng rỡ.
Nhưng nụ cười ấy cứng lại ngay khi thấy mẹ chồng tôi xuất hiện trong khung hình.
Mẹ chồng mắng thẳng: “Cô có biết Lục Minh Trạm đã có vợ không? Trẻ thế này không làm chuyện tử tế lại đi phá hoại gia đình người khác? Bố mẹ cô không dạy cô làm người, hôm nay tôi dạy!”
Cô ta hít một hơi thật sâu, không khách khí đáp lại: “Chỉ là nói chuyện thôi mà, sao gọi là phá hoại? Tụi cháu chỉ chơi game làm vợ chồng ảo, có gặp nhau bao giờ đâu. Nếu anh ta muốn ly hôn thì đó là chuyện của anh ta. Bác dạy con trai bác đi, đừng đổ lên đầu cháu!”
Nói xong cô ta tức tối tắt luôn cuộc gọi.
Mẹ chồng tức đến run người.
Bà lại mắng Lục Minh Trạm thêm một trận, tận mắt nhìn anh ta chặn tài khoản kia, rồi quay sang dỗ dành tôi.
“Mẹ biết con uất ức, nhưng dù sao nó cũng chỉ là chuyện trên mạng. Vì nể mặt mẹ, tha cho nó lần này được không? Từ năm mười tám tuổi nó đã thích con, bao nhiêu năm rồi, lúc nào cũng chỉ có con trong lòng, vì con mà… mà…”
Mẹ chồng đột nhiên nghẹn lại, ôm mặt khóc nức nở.
Một lúc sau, bà mới cố gắng bình tâm lại, nghẹn ngào cầu xin: “Mẹ nhìn nó thích con suốt bao năm qua, từ đầu đến giờ đều là mẹ chứng kiến. Nó thật lòng chỉ có con… Đồng Đồng, xin con đừng vì giận quá mà làm hại bản thân. Xin con… mẹ chỉ mong các con bình an thôi, tất cả đều bình an thôi…”
Đầu tôi đau như búa bổ, ngồi nghe bà vừa khóc vừa nói, nhìn gương mặt Lục Minh Trạm u ám đầy hối hận, lòng tôi hỗn loạn.
Chúng tôi là mối tình đầu của nhau.
Tình cảm từ thuở học trò đến tận bây giờ, làm sao có thể nói buông là buông được?
Nhưng tôi đã không còn tin vào tương lai này nữa.
Vì thế, đứa bé trong bụng… tôi không định giữ lại.
Nỗi đau của một gia đình đổ vỡ, tôi chịu một mình là đủ rồi, tuyệt đối không để con mình cũng phải sống trong bóng tối ngột ngạt như tôi từng chịu.
Kết thúc kỳ nghỉ, tôi sẽ lặng lẽ rời khỏi họ, một mình bỏ đứa bé.
5
Tết – dịp đoàn tụ của bao người – với tôi chỉ như chuỗi ngày dài lê thê đầy dằn vặt.
Từ lúc thức dậy cho đến khi đi ngủ, Lục Minh Trạm luôn dè dặt, cố gắng lấy lòng tôi từng chút một.
Anh ta hủy SIM ngay trước mặt tôi, thề sẽ không bao giờ khiến tôi tổn thương nữa.
Mẹ chồng thì tìm mọi cách nấu món ngon, nghĩ đủ chiêu trò để dỗ tôi vui.
Lục Minh Trạm thậm chí còn xách máy cắt tóc ra trước mặt tôi, cười hề hề: “Đồng Đồng, cắt tóc cho anh đi!”
Tôi nhớ năm đó, 2020, khi dịch COVID mới bùng phát, hai đứa ở nhà tránh dịch mấy tháng, tóc anh ta mọc dài ra từng ngày, tôi từng trêu muốn tết tóc cho anh.
Anh lại nghiêm túc cầm dao cạo bảo tôi tỉa mái cho anh, vì che hết cả mắt rồi.
Anh dám giao đầu cho tôi, tôi cũng dám ra tay.
Tự tin nghĩ rằng chỉ cần cắt ngắn một chút cho có tầng là ổn… cuối cùng tôi cắt cho anh thành đầu “Dưa hấu Taro”.
Quăng dao cạo xuống, hai đứa ôm nhau cười đến ngã nghiêng trước gương.
Anh không giận, còn khen tôi sáng tạo, nói mình được trải nghiệm “gương mặt mới”.
Ai mà ngờ, anh là giám đốc lớn có địa vị.
Lúc họp online, anh đội đầu dưa hấu chỉ đạo nhân viên, cả đám sốc đến cười ngặt nghẽo… Anh lại bình tĩnh chỉnh giọng: “Vợ anh cắt lần đầu, cho cô ấy chút thể diện khó vậy sao?”
Khoảnh khắc ấy, lòng tôi mềm nhũn như đầy kẹo sữa, ngọt đến không chịu được…
Còn giờ đây, nhìn người đàn ông đang cố gắng lấy lòng tôi bằng mọi cách, tôi chỉ thấy cảnh còn đó mà lòng đã đổi thay, chua xót đến nghẹn ngào.
Tôi đâu còn tâm trạng cắt tóc cho anh ta nữa.
Chỉ là, chúng tôi từng có rất nhiều ký ức đẹp đẽ như thế.
Và khi từng mảnh hồi ức ấy trỗi dậy dày đặc trong lòng…
Cộng thêm sự hối lỗi chân thành của Lục Minh Trạm, cùng sự quan tâm từng chút một từ mẹ chồng…
Bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi, cũng dần dần dịu xuống.
6
Ngày mùng Bảy Tết, trước khi đi làm, Lục Minh Trạm dặn đi dặn lại mẹ chồng phải chú ý những gì khi chăm sóc tôi ở nhà, có chuyện gì phải gọi ngay cho anh.
Anh luôn rất chu đáo và ân cần với tôi.
Nói không cảm động là nói dối.
Thế nên khi tôi lừa mẹ chồng đi cập nhật thẻ từ cổng khu dân cư, để lén đến bệnh viện phá thai, tôi lại ngồi yên trên xe, mãi không nổ máy được.
Dù sao đó cũng là sinh linh trong cơ thể tôi, tôi đã nâng niu chăm chút suốt hơn hai tháng. Giờ thật sự muốn chấm dứt nó, sao có thể không đau lòng?
Tôi nhắm mắt lại, đầu óc toàn là những điều tốt đẹp anh từng làm cho tôi.
Thậm chí đêm qua tôi còn mơ thấy một giấc mơ kỳ quái — tôi nhảy từ sân thượng bệnh viện xuống, còn Lục Minh Trạm thì khóc đến tan nát, dùng chính thân mình đỡ lấy tôi, toàn thân đẫm máu, van xin tôi và con phải sống cho tốt…
Tôi không mê tín, nhưng giấc mơ ấy vẫn khiến lòng tôi nghẹn ứ khó chịu.
Đầu lại bắt đầu đau âm ỉ kéo dài.
Cuối cùng, tôi đỏ mắt bước xuống xe, lặng lẽ quay về nhà.
Sau tai nạn lần trước, bác sĩ từng dặn tôi hạn chế lái xe một mình. Tôi cũng không muốn vừa thoát chết thì lại tự đưa mình vào hiểm cảnh.
Vừa mở cửa, tôi còn chưa thay dép xong thì đã nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ phòng mẹ chồng.
Thật lòng mà nói, bất kể giữa tôi và Lục Minh Trạm có xảy ra chuyện gì, tôi vẫn luôn biết ơn và quý trọng mẹ chồng.
Tôi vội bước nhanh về phía phòng bà.
Nhưng khi vừa tới cửa, nghe rõ được lời bà nói… toàn thân tôi cứng đờ.
“Du Du à, mẹ ngày đêm đều mong được đón con về nhà.”
“Chuyện bên chỗ Lâm Đồng rồi sẽ có cách giải quyết, chỉ là làm khổ con rồi… Mẹ nhất định sẽ thương con gấp bội, cả nhà chúng ta sẽ không xa cách nữa.”
…
7
Tiếng mẹ chồng vừa khóc vừa gọi điện thoại như thể có mũi khoan đang xoáy thẳng vào đầu tôi.
Tôi ôm lấy cái đầu đang đau nhức buốt óc, thở không ra hơi.
Bà ấy gọi tiểu tam là “một nhà”? Vậy tôi là gì?
Thì ra từ đầu đến cuối, hai mẹ con họ diễn chung một vở kịch thật hoàn hảo!
Tôi là kẻ bị họ xem như con ngốc sao?
Tôi lùi lại từng bước, rồi lao ra khỏi nhà.
Trên con đường lạnh lẽo, giữa thành phố Bắc Thành xa lạ, tôi mới cay đắng nhận ra — mình không có lấy một người để trút bầu tâm sự.
Hai năm trước, nhờ biểu hiện xuất sắc trong công việc, Lục Minh Trạm được điều ra Bắc Thành làm giám đốc chi nhánh mới thành lập.
Đó là cơ hội tuyệt vời, nhưng anh không nỡ xa tôi, không muốn yêu xa.
Vì muốn hỗ trợ sự nghiệp của anh, cũng vì không muốn chuyện yêu xa khiến tình cảm nhạt phai, tôi không chút do dự từ chức, theo anh ra Bắc Thành.
Sau khi ổn định, trong lúc rảnh rỗi tìm việc, tôi tình cờ đăng những món ăn tự nấu lên mạng. Không ngờ lại được rất nhiều người theo dõi và nền tảng cũng chủ động liên hệ hợp tác.
Vậy là tôi dồn toàn lực trở thành một blogger ẩm thực, vừa có thời gian chăm sóc tổ ấm nhỏ, vừa có sự nghiệp và thu nhập riêng.
Nhưng khuyết điểm là tôi dần mất kết nối với xã hội thực tế, mỗi ngày chỉ tiếp xúc với các fan và bạn mạng. Chính vì thế, khi biết Lục Minh Trạm ngoại tình online, tôi mới cảm thấy đau đớn đến vậy — bởi tôi hiểu rất rõ, tình cảm online có thể từng chút một biến thành tình cảm ngoài đời.
Và giờ, điều khiến tôi tuyệt vọng hơn, là anh ta không phải chỉ “yêu qua mạng”.
Anh thực sự đã phản bội tôi — và mẹ anh thì ngấm ngầm tiếp tay cho tình địch.
Còn tiểu tam đó thì đúng là cáo già, chưa ly hôn mà đã chiếm được lòng mẹ chồng tương lai.
Nhưng tại sao chứ?
Tại sao tôi lại phải để kẻ phản bội và con hồ ly đó đắc ý?
Kết cục đáng có của họ phải là thân bại danh liệt, gà chó không yên!
Càng yêu, càng hận!
Tôi điên cuồng lau nước mắt,
Nghiến chặt từng giọt nước mắt thành vụn vỡ trong lòng bàn tay.
8
Sau khi bình tĩnh lại, tôi quay về nhà.
Mẹ chồng đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho tôi, trên quầy bếp đã bày sẵn đủ loại rau củ đã rửa sạch.
“Con về đúng lúc lắm, mẹ đoán thế nào con cũng quay lại.” Bà cười tươi ra đón tôi, “Mẹ nấu cho con bát chè tuyết nhĩ táo đỏ, mau lại uống cho ấm người.”
Nhìn nụ cười giả tạo của bà, tôi cũng cố nặn ra một nụ cười đáp lại: “Cảm ơn mẹ đã vất vả.”
Mẹ chồng vừa múc chè ra vừa cười hiền: “Con bé ngốc, khách sáo với mẹ làm gì.”
Tốt thôi, đã không cần khách sáo…
Tôi lạnh lùng cười khẩy sau lưng bà.
“Mẹ, trưa nay con muốn ăn sủi cảo.”
“Muốn ăn sủi cảo à?” Mẹ chồng đưa bát chè ra trước mặt tôi, “Mẹ đã nấu cơm niêu rồi, sủi cảo để tối ăn được không?”
“Con không nuốt nổi cơm niêu, chỉ muốn ăn sủi cảo, nhân cải thảo thịt lợn, nhưng rau thịt đừng xay máy, mẹ băm tay mới ngon.”
Mẹ chồng nhìn đồng hồ, vẫn cười: “Được rồi được rồi, mẹ làm liền bây giờ!”
Thấy bà bắt đầu nhào bột, băm nhân bận rộn không ngơi tay, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, bước vào phòng bà.
Tôi biết mật khẩu điện thoại bà, mở máy rất nhanh.
Nhưng lịch sử cuộc gọi, các app chat đều bị xoá sạch, tôi không tìm được chút thông tin nào về con hồ ly đó.
Tôi thầm thán phục: lớn tuổi rồi mà diễn xuất lẫn khả năng xoá dấu vết đều xuất sắc đến đáng gờm.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi thử tra địa chỉ trong vài app mua sắm mà bà hay dùng.
Tôi nhíu mày đọc từng dòng…
Rất nhanh, ánh mắt tôi dừng lại ở mục người nhận tên là "Cô Hứa".
Địa chỉ và số phòng đó khiến đầu tôi ong lên như có ai dộng búa…
9
Tôi chân mềm nhũn, bước ra ban công nhìn sang căn hộ đối diện.
Tôi bật cười thành tiếng.
Bảo sao dạo gần đây Lục Minh Trạm cứ thích đứng ngẩn người ngoài ban công… thì ra là vì cái này!
Hoá ra chỗ nguy hiểm nhất lại chính là chỗ an toàn nhất?
Hoá ra chúng nó ngoại tình ngay dưới mí mắt tôi!
Tôi cố kìm nén cơn giận, lập tức trở về phòng gọi điện cho một người đồng nghiệp cũ thân thiết sống ở thành phố khác.
Năm ngoái cô ấy từng trải qua vụ chồng ngoại tình rồi ly hôn, có thuê mấy thám tử tư. Tôi xin mấy số đó, quả nhiên có một văn phòng có chi nhánh ở Bắc Thành.
Sau khi gửi thông tin về Lục Minh Trạm cho họ và hoàn tất thủ tục, tôi lập tức đến ban quản lý toà nhà.
Tôi cố ý đọc địa chỉ căn hộ đó, nói để đồ ngoài cửa bị mất, muốn xin xem lại camera.
Nhân viên hỏi lại để xác nhận: “Là cô Hứa Du Du đúng không ạ?”
Tôi choáng váng.
Không ngờ Lục Minh Trạm lại mua nhà cho cô ta đứng tên!
Mỗi đồng tiền anh ta tiêu cho cô ta, tôi đều sẽ đòi lại từng đồng một!
Tôi ôm lấy trán đang đau nhói, cố nén cảm xúc, khàn giọng gật đầu: “Đúng rồi.”
“Phiền cô ký tên, theo tôi vào phòng điều khiển trung tâm.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Màn hình giám sát được tua lại theo thời gian gần nhất.
Mấy ngày liền không có gì đáng chú ý.
Cho đến sáng mùng Một Tết, khi trời vừa sáng, cô Hứa Du Du đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, kéo vali rời khỏi toà nhà.
Bảo sao hôm nay tôi vừa ra ngoài thì mẹ chồng đã vội gọi điện cho cô ta — thì ra sau khi bị tôi phát hiện vào đêm Giao thừa, họ buộc phải để cô ta dọn đi. Nhưng mẹ chồng vẫn nhớ nhung không nỡ!
Tôi nhìn chằm chằm màn hình, gồng mình kiềm chế cơn giận.
Tua lại tiếp…
Tối ngày 27 tháng Chạp, khoảng hơn bảy giờ, rõ ràng tôi thấy Lục Minh Trạm xuất hiện ở cửa toà nhà đó.