🔒 Nội dung chương đã bị ẩn
Click vào MỞ ỨNG DỤNG để mở khóa chương này.
Sau khi click vào link hoặc ảnh, hãy quay lại để đọc.
1.
Tối giao thừa, tôi ngồi cùng mẹ chồng xem chương trình mừng xuân, chưa được bao lâu thì đầu bắt đầu đau.
Tôi mang thai hơn hai tháng, phản ứng thai kỳ rất nặng, chỉ cần hơi ồn ào là đau đầu không chịu nổi.
Lục Minh Trạm nhìn ra sự khó chịu của tôi, nhẹ giọng nói: “Em mệt rồi thì đi nghỉ đi, anh ngồi trông mẹ là được.”
Mẹ chồng cũng vội đỡ tôi đứng dậy: “Trông Tết trông nhất gì, toàn mấy phong tục xưa cũ thôi, cứ thoải mái mà ngủ đi!”
Tôi và Lục Minh Trạm yêu nhau mười năm, kết hôn một năm.
Đây là cái Tết đầu tiên chúng tôi cùng mẹ chồng đón.
Tôi từng không biết bao lần cảm thán: sao mình lại may mắn đến vậy, vừa có người chồng hoàn hảo, vừa gặp được mẹ chồng tốt tính dễ thương.
Mẹ chồng ân cần đắp chăn cho tôi, còn hỏi tôi sáng mùng Một muốn ăn gì, rồi mới rời đi.
Lục Minh Trạm ngồi cạnh, dịu dàng nói: “Ngủ đi, đợi em ngủ rồi anh sẽ ra.”
Pháo hoa bên ngoài rực sáng, phản chiếu lên đôi mắt chan chứa dịu dàng của anh.
Mười năm trôi qua, bạn bè xung quanh yêu rồi chia tay, còn chúng tôi vẫn là cặp đôi được người ta ngưỡng mộ.
Từ thời sinh viên đến khi mặc váy cưới, giờ lại chuẩn bị đón một sinh mệnh nhỏ, anh vẫn là chàng trai chỉ biết có tôi năm nào, chưa từng đổi thay.
Lòng tôi ấm áp, không kiềm được cúi xuống hôn anh một cái.
Từ lúc mang thai, tôi luôn nghe lời bác sĩ giữ gìn, chúng tôi cũng kiêng cữ không gần gũi.
Nhưng đêm giao thừa đầy pháo hoa và lãng mạn thế này, tôi chỉ muốn được hôn anh thật sâu.
Thế mà anh lại nhẹ nhàng gỡ tay tôi đang ôm cổ anh xuống, đỡ tôi nằm lại, nhỏ giọng dỗ: “Ngủ sớm đi, em yếu lắm, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Tôi biết anh lo cho tôi và em bé nên mới kiềm chế, lòng càng thêm cảm động, nắm chặt tay anh.
“Chồng à, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ, Đồng Đồng.”
Tôi mỉm cười, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi tiếng pháo đì đùng lúc nửa đêm đánh thức tôi dậy.
Tôi từng bị tai nạn xe, để lại một số di chứng.
Sợ tiếng động, sợ bóng tối, thần kinh suy nhược...
Tôi vội dậy tìm Lục Minh Trạm.
Phòng khách không có ai.
Mẹ chồng cũng đã ngủ, chỉ có anh đang đứng một mình trên ban công, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Tôi bước nhanh lại gần.
Có lẽ tiếng pháo quá lớn, anh mải nhắn tin, hoàn toàn không phát hiện ra tôi đứng sau lưng.
Trên màn hình là đoạn trò chuyện WeChat.
Một người tên “Du Du” nhắn: “Càng náo nhiệt lại càng nhớ anh, một mình không ngủ nổi.”
Anh trả lời: “Cố thêm chút nữa, anh sẽ sớm cưới em.”
Du Du: “Thôi mà em không vội, đời này anh là của em, muốn trốn cũng không thoát.”
Du Du: “Đừng nhắn nữa, bị cô ấy thấy thì rắc rối.”
Ngay trước mắt tôi, Lục Minh Trạm gõ từng chữ từng chữ:
“Làm em chịu ấm ức rồi bảo bối, anh sẽ yêu em gấp bội để bù đắp.”
Khoảnh khắc đó, đầu tôi như có tiếng nổ vang rền, ong ong vang dội…
Tôi giật phắt điện thoại khỏi tay anh!
2
Lục Minh Trạm giật mình, vội đưa tay giành lại, nhưng tôi nắm chặt không buông.
Đây không phải điện thoại mà anh vẫn dùng.
Tôi thậm chí không hề biết anh còn có điện thoại khác.
Tay run run, tôi lật ngược lại đoạn chat giữa anh với người phụ nữ đó.
Chắc anh đã chuẩn bị từ trước, tin nhắn đều bị xóa sạch.
Tôi chỉ thấy đúng lúc giao thừa, anh chuyển khoản cho cô ta 1314 tệ.
Ngay sau đó, cô ta gửi loạt biểu cảm hôn gió, rồi đến đoạn đối thoại mà tôi vừa thấy…
Tên WeChat này cũng không phải tài khoản quen thuộc mà tôi biết, mà là: “Du Du trong tim anh”.
Buồn nôn thật sự!
Tôi giơ điện thoại, vừa đúng lúc có tin nhắn mới từ cô ta:
“Chỉ cần anh nói vậy, chờ bao lâu em cũng không thấy khổ.”
Khổ? Cô ta làm tiểu tam mà còn tự cảm động?
Còn chồng tôi thì sao?
Đầu đêm còn đang bàn với tôi chuyện trang trí phòng trẻ, nói sẽ yêu mẹ con tôi cả đời…
Cuối đêm đã tán tỉnh gái, gọi người ta là “bảo bối”, còn hứa cưới?
Toàn thân tôi run rẩy, giơ tay tát anh một cái thật mạnh!
“Đồng Đồng, đừng như vậy… Đừng làm ảnh hưởng sức khỏe, để anh giải thích…”
“Giải thích?” Tôi nghẹn ngào nhìn anh, nước mắt lưng tròng. “Được, anh nói đi, tôi muốn nghe xem anh giải thích kiểu gì.”
Lục Minh Trạm cúi đầu, tay vò tóc.
“Cô ấy là bạn chơi game anh quen. Chỉ là đồng đội thôi, không có gì thật. Chơi game vui quá nên lỡ lời… Anh sẽ chặn ngay, tuyệt đối không để em buồn nữa.”
Anh vừa nói vừa đưa tay định giật lại điện thoại.
Tôi giấu ra sau lưng, lòng lạnh ngắt.
“Anh chưa bao giờ chơi game mà, Lục Minh Trạm, anh đang nói dối.”
Yêu nhau mười một năm, không ai hiểu anh hơn tôi.
Ánh mắt anh khẩn thiết: “Không lừa em đâu. Gần đây em đi ngủ sớm, anh rảnh quá mới tập chơi cho đỡ chán. Đồng Đồng, tin anh đi!”
Ánh mắt thành khẩn, giọng nói đầy hối lỗi khiến tôi vừa tủi thân, vừa đau lòng.
Dù lời anh nói là thật, thì tinh thần ngoại tình cũng có thể tha thứ được sao?
Cả hai nói lời âu yếm thành thục như thế, bước kế tiếp còn cách bao xa?
Đầu tôi đau như búa bổ, tâm trí rối bời.
Tôi nhìn anh thật kỹ.
Ngày trước, ánh mắt anh nhìn tôi luôn dịu dàng, đong đầy yêu thương.
Còn giờ đây, chỉ còn lại sự áy náy, né tránh… hoàn toàn xa lạ.
Ánh mắt không biết nói dối.
Đây thật sự là người đàn ông từng yêu tôi mười một năm sao?
3
Từ nhỏ, ba tôi vì muốn gia đình khấm khá đã nghỉ việc nhà nước để ra ngoài làm ăn.
Chẳng mấy năm sau, nhà tôi trở thành "hộ giàu" khiến ai cũng phải ghen tị.
Nhưng cũng từ đó, ông về nhà ít dần, mỗi lần về thì hoặc đánh mẹ, hoặc đánh tôi.
Có lần ông đánh tôi đến thủng màng nhĩ, đến giờ tai phải tôi vẫn nghe không rõ.
Cũng vì thế, tôi lớn lên mang tâm lý rất nặng với đàn ông, gần như là vừa sợ vừa ghét.
Không dám thân với nam sinh, cũng không thích nam giáo viên.
Cho đến khi vào đại học, tôi gặp Lục Minh Trạm.
Chính anh dùng sự dịu dàng từng chút một sưởi ấm trái tim tôi.
Tôi mãi không quên được cái mùa thu năm ba đại học, chúng tôi cùng đi leo núi.
Lúc đó còn trẻ, nghĩ rằng tránh chỗ đông người mới vui, nên chọn leo núi hoang.
Kết quả đang đi thì mưa lớn bất ngờ đổ xuống, chúng tôi lạc đường.
Không có kinh nghiệm, cũng chẳng chuẩn bị áo mưa hay gì để giữ ấm, anh liền cởi cả áo khoác lẫn quần khoác quấn cho tôi, còn mình thì lạnh tím tái.
Thế mà vẫn cố cười kể chuyện hài để tôi đỡ sợ.
Trời càng lúc càng tối, sấm rền trên đỉnh đầu như sắp sập xuống.
Trong núi không có sóng điện thoại, lạnh đến tê tái, không ai giúp đỡ.
Tôi vừa run vừa khóc: “Lục Minh Trạm, nếu không ra khỏi đây, chúng ta có chết ở đây không?”
Anh ôm tôi thật chặt: “Đừng sợ Đồng Đồng, nếu có chết thì cũng là anh chết, anh tuyệt đối không để em sao cả!”
May sao sau đó chúng tôi gặp một gia đình đi thu hoạch muộn tránh mưa trong núi.
Họ tốt bụng cho mượn hai cái áo len giữ ấm, tôi mãi không quên được cảnh Lục Minh Trạm vừa khóc vừa nói với họ:
“Không cần cho tôi, tất cả đưa cho bạn gái tôi. Chỉ cần cô ấy bình an là được.”
Trong khi anh lạnh còn hơn tôi, xuống núi liền phải nhập viện…
Thời gian thật đáng sợ.
Nó có thể khiến một người từng yêu tôi tha thiết đến vậy… lại phản bội tôi không chút thương tiếc.
Anh không chỉ phá tan niềm tin tôi trao cả đời, mà còn khiến lý trí tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi nhìn anh đờ đẫn.
Như đang thấy hình ảnh người cha trong hôn nhân lạnh lùng vô tình mà tôi từng căm ghét…
Ngón tay tôi siết chặt lòng bàn tay đến bật máu.
Tôi sẽ không giống mẹ, yếu đuối cam chịu.
Tôi đã không sống yên, thì anh và ả đàn bà đó cũng đừng mơ yên ổn!
4
“Đồng Đồng, em nói gì đi… đừng làm anh sợ được không?”
Lục Minh Trạm quỳ trước mặt tôi, nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy lo lắng khi thấy gương mặt tôi trắng bệch.
“Mười một năm đấy, Lục Minh Trạm.”
“Tình cảm mười một năm, anh nói vứt là vứt được sao…”
Mắt tôi đỏ hoe, giận dữ đẩy anh ta ra.
Anh mất đà ngã ngửa ra sau, làm đổ cả đĩa hoa quả trên bàn trà.
Tiếng động lớn khiến mẹ chồng giật mình, bà vội khoác áo chạy ra ngoài.
“Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại cãi nhau?”
Tôi giơ điện thoại lên trước mặt bà, cười chua chát: “Lục Minh Trạm ngoại tình.”
Sắc mặt mẹ chồng lập tức thay đổi.
Bà nhanh chóng nắm lấy đôi tay đang lạnh cóng run rẩy của tôi, an ủi: “Đừng vội, Đồng Đồng, có chuyện gì thì cũng có mẹ ở đây, mẹ sẽ đứng ra lo cho con!”
Chỉ một câu “lo cho con” ấy, khiến nước mắt tôi – thứ mà tôi đã cố kìm nén suốt từ nãy đến giờ – trào ra như vỡ đê.
Hồi nhỏ, sau khi ba bỏ rơi hai mẹ con, mẹ tôi vì áp lực kinh tế và tinh thần nên thường xuyên mắng chửi, đánh đập tôi, lúc nào cũng khó chịu cau có. Đến khi tôi học cấp ba, mẹ tái hôn, có con mới, tôi cũng không còn một mái nhà đúng nghĩa nữa.
Người ta khi gặp uất ức ngoài đời, điều đầu tiên muốn tìm là một người mẹ để tâm sự, để dựa vào.
Còn tôi, trước giờ chỉ có chính mình.
Vậy mà giờ đây, sự ấm áp như mẹ từ mẹ chồng khiến tôi không thể kìm được nước mắt.
Thấy tôi khóc nức nở không thành tiếng, mẹ chồng vội ôm vai tôi, giọng run run khàn đặc: “Đừng khóc nữa con, nghe lời mẹ. Nếu thật sự là Lục Minh Trạm làm chuyện có lỗi, mẹ tuyệt đối không tha cho nó!”
Càng nói bà càng giận, bất ngờ lao tới đấm hai cái vào ngực Lục Minh Trạm, sau đó còn giơ tay tát anh ta một cái trời giáng!
“Nếu mày thật sự ngoại tình, tao coi như không có đứa con này!”
Cái tát khiến mặt anh sưng lên thấy rõ.
Anh đỏ hoe mắt, nhìn mẹ chồng, giọng khàn đặc: “Mẹ, con sai rồi… con chỉ…”
Anh ôm mặt, hít sâu một hơi, rồi nghẹn ngào: “Con không nên chat với người ta để giết thời gian, nhưng bọn con chưa từng gặp mặt, con không phản bội Đồng Đồng… con không có…”
Mẹ chồng giận dữ quát: “Nếu mày dám nói dối, đừng nói Đồng Đồng không tha cho mày, tao cũng không tha!”