🔒 Nội dung chương đã bị ẩn
Click vào MỞ ỨNG DỤNG để mở khóa chương này.
Sau khi click vào link hoặc ảnh, hãy quay lại để đọc.
Thật tốt…
Anh tôi… cuối cùng cũng để lại cho chúng tôi một niềm hy vọng.
Một sinh linh nhỏ bé để cả gia đình này có lý do mà tiếp tục sống tiếp.
Cũng vì đứa bé ấy, tôi thoát được khỏi nỗi sợ đêm về.
Lấy lý do chị cần dưỡng thai, tôi đêm nào cũng nằm cứng đờ như zombie bên mép giường, không dám cử động, thức trắng từng đêm.
Nửa tháng trôi qua, Hứa Du Du về nước.
Tôi đã mua sẵn một căn hộ đối diện nhà anh trai, để cô ấy ở gần mà vẫn kín đáo.
Tôi không dám đến gặp cô ấy.
Chúng tôi chỉ dám nhắn vài dòng động viên nhau lúc đêm khuya, rồi lập tức xoá đi.
Nhưng từ ngày 25 tháng Chạp, cô ấy bị cảm nặng, sốt cao không dứt.
Tôi lo lắng quá, mới nhờ mẹ giúp che giấu, lén qua chăm sóc.
Cũng vì vậy, đêm giao thừa, thấy cô ấy cô đơn, tôi mới nhắn tin thêm vài câu — bị chị dâu phát hiện.
Chuyện vỡ lở.
Dù Hứa Du Du cố gắng phối hợp che giấu, nhưng Lâm Đồng cuối cùng cũng phát hiện sự thật — rằng anh tôi đã mất.
Chị ấy sụp đổ, nhập viện.
Tôi hối hận tột cùng.
Tôi từng nghĩ: nếu chị ấy lại tự sát, nếu đứa bé có chuyện… tôi nhất định sẽ tự đâm vài nhát chuộc tội!
May mắn thay… chị ấy vượt qua, đứa bé vẫn bình an.
Chị ấy mạnh mẽ và lương thiện hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều.
Mỗi lần đến thăm mộ anh, tôi đều kể cho anh nghe:
Chúng em vẫn luôn bảo vệ chị ấy và con trai, để anh yên lòng.
Thời gian lại trôi…
Hai mươi năm sau, cháu trai tôi trưởng thành, ba mẹ qua đời… Lâm Đồng cũng đổ bệnh.
Một sáng mùa hè tưởng như bình thường, mà lại đau lòng khôn tả…
Lâm Đồng ôm chặt tấm ảnh của A Trạm, mỉm cười… rồi mãi mãi ngủ yên.
Tôi và Hứa Du Du nén đau, đưa chị an táng cùng A Trạm.
Chưa kịp mở lời, Hứa Du Du đã bảo tôi:
“Từ nay, Lục Dao là con trai ruột của em.”
Tôi lại một lần nữa… khóc không ra hình người.
Cả đời này, điều may mắn nhất của tôi… là có được một gia đình tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Nếu có kiếp sau,
chúng tôi… vẫn sẽ là một gia đình.
17
Lục Minh Trạm – Ngoại truyện
Tôi lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.
Có người em trai vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm, có cha mẹ luôn yêu thương hai anh em chúng tôi.
Cuộc sống của tôi luôn suôn sẻ, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trên đời lại có những bậc phụ huynh không thương con, thậm chí còn làm tổn thương con mình.
Tôi từng cho rằng những chuyện đó chỉ xuất hiện trên tin tức, rất hiếm gặp.
Cho đến khi tôi gặp cô gái mà mình yêu thương nhất—mới biết có những người thật sự đã phải sống qua địa ngục như vậy.
Nhưng dù cuộc đời từng đối xử tàn nhẫn với cô ấy, trong lòng cô vẫn giữ một trái tim dịu dàng và thiện lương. Dù gặp bất kỳ chuyện gì, điều đầu tiên cô nghĩ luôn là người khác… khiến tôi—một đứa lớn lên trong nhung lụa—nhiều lúc tự thấy mình chẳng bằng cô.
Cô có quá nhiều điểm khiến tôi si mê.
Và may mắn thay, những điều ít ỏi tốt đẹp trong tôi lại vừa khéo thu hút được cô.
Vậy nên, khi cô cuối cùng đồng ý làm bạn gái tôi, tôi vui mừng đến mức ôm cô quay mấy chục vòng liền—quay đến nỗi suýt làm cô ngã.
May mà thể lực tôi tốt, trước khi cả hai ngã xuống, tôi đã kịp ôm cô chặt vào lòng, lấy thân mình làm điểm tựa.
Kiểu tỏ tình ngốc nghếch như trong phim hoạt hình ấy khiến cô bật cười đến nỗi không thở nổi.
Còn tôi, tôi chỉ thích nhìn thấy cô cười.
Cô đã chịu quá nhiều đau khổ. Tôi chỉ mong dùng tất cả sự ấm áp của mình, dần dần xoa dịu những vết thương trong lòng cô… để những ngày sau đó, với cô, chỉ còn lại ngọt ngào.
Nhưng đáng tiếc… cuối cùng, tôi lại không thể làm được.
Ngày tôi rời khỏi cô, linh hồn tôi không hiểu sao lại lơ lửng trên không trung.
Tôi tận mắt nhìn thấy cô ngất lịm trong chiếc xe đẫm máu, khóc đến bất tỉnh… mà tôi lại chẳng thể nào chạm vào cô, ôm lấy cô được.
Khi Hắc Bạch Vô Thường đến đưa tôi đi, tôi đã cầu xin họ, xin hãy cho tôi thời gian—chỉ cần đợi tôi tận mắt thấy cô ấy vượt qua đau thương, sống hạnh phúc… rồi hãy dẫn tôi đi.
Có lẽ là vì tôi khóc quá thảm thiết, hoặc có thể là vì tôi đồng ý đánh đổi 20 năm dương thọ của kiếp sau để được ở lại dương gian thêm 20 năm, bầu bạn bên Đồng Đồng…
Cuối cùng họ đồng ý.
Họ nói, vì tôi chết để cứu người, âm đức đã ghi vào sổ, nên họ có thể phá lệ một lần—chỉ cần tôi không làm hại người hay gây họa nhân gian, thì có thể ở lại thêm 20 năm, rồi mới quay về âm phủ đầu thai.
Hai mươi năm… tôi nghĩ là đủ.
Thậm chí tôi còn nghĩ, chỉ cần ba năm, năm năm, cùng lắm là mười năm, cô sẽ vượt qua.
Tôi tưởng rằng, chỉ cần tận mắt thấy cô hạnh phúc, tôi có thể an tâm ra đi.
Nhưng tôi không ngờ… Đồng Đồng lại ngốc đến vậy.
Cô ấy lại định đi theo tôi.
Hôm đó, tôi gào thét, tuyệt vọng muốn ngăn cô lại… nhưng vẫn phải tận mắt chứng kiến cô kết thúc mạng sống trước mắt tôi.
Tôi hoảng loạn lao đi khắp nơi, cuối cùng cũng lôi kéo được bác sĩ trực kịp thời đến cứu cô.
Cô sống lại, nhưng não bộ bị tổn thương, trí nhớ lệch lạc.
Cô nhận nhầm em tôi là tôi.
Cô khóc, nói tôi hôm đó không đi cùng, nói tai nạn chỉ xảy ra với cô, nói không có tôi, cô không thể sống nổi…
Tôi chỉ có thể co rúm lại trong góc tường, ôm lấy đôi mắt vô hồn chẳng thể rơi lệ của mình, đau đến không thể thở nổi.
Mãi đến khi cô ngủ, tôi mới nhìn thấy em tôi — Tiểu Trạch — vò đầu bứt tai lo lắng ngoài hành lang, khiến tôi phì cười.
Cười… rồi lại muốn khóc.
Vì Đồng Đồng của tôi, cô ấy đã bệnh, bệnh nặng lắm.
Vì tôi, vì để cô sống tiếp, mẹ và em trai tôi chấp nhận hy sinh quá nhiều.
Nhất là Tiểu Trạch, rõ ràng đã có hôn thê, vậy mà vì tôi và Đồng Đồng, lại ép bản thân và vị hôn thê chịu uất ức…
Còn tôi, một linh hồn chẳng bằng cả con ma.
Ma còn có thể làm gió thổi rèm, giao tiếp với người.
Còn tôi thì sao? Chỉ có thể đứng bên cạnh, nhìn họ khóc, cùng họ cười…
Hai mươi năm. Hơn bảy ngàn ngày đêm.
Từng phút, từng giây, tôi đều ở bên Đồng Đồng…
Nhưng cô chưa từng hay biết.
Ngày con trai chúng tôi – Lục Dao – chào đời, tôi ở ngay bên cạnh giường sinh.
Tôi nhìn cô kiệt sức ôm lấy đứa con bé bỏng, hát trong nước mắt…
“Người yêu ơi, sao anh chẳng ở bên em
Một ngày em sống như một năm dài…
Bên kia biển là một vùng mây đen…
Em rất muốn sống vui, chỉ vì anh…
Nhưng người yêu ơi, sao anh chẳng ở bên em…”
Từng giọt nước mắt cô rơi xuống, như đập mạnh vào trái tim tôi.
Tôi ôm lấy hai mẹ con, khản giọng nói:
“Anh ở đây, Đồng Đồng… anh vẫn luôn ở bên em.”
Hai mươi năm, bảy ngàn đêm dài…
Tôi nhìn thấy cô gắng gượng nở nụ cười trước mặt người thân, để rồi khi trở về phòng, lặng lẽ khóc đến ướt gối.
Tôi biết cô không ngủ được.
Tôi biết cô sống chỉ vì trách nhiệm.
Tôi biết cô rất, rất không hạnh phúc.
Mỗi giọt nước mắt của cô, đều là tảng đá đè lên tim tôi.
Vì thế, tôi lại đánh đổi mười năm dương thọ của kiếp sau, cầu xin Hắc Bạch Vô Thường cho tôi vào mộng cô ấy một đêm.
Họ vung tay, đồng ý.
Trong giấc mơ, tôi nói với Đồng Đồng:
“Lục Dao con chúng ta rất ngoan, em dạy con rất tốt, anh đều thấy cả. Anh vui lắm.
Anh chỉ mong em có thể buông bỏ, mở lòng đón nhận một người có thể chăm sóc em đến hết đời… bắt đầu lại một lần nữa.”
Cô nhào vào ôm tôi, liên tục lắc đầu, khóc đến tan nát ruột gan, cầu xin tôi đừng đi…
Tôi lại vào mộng của mẹ và em trai, nhờ họ giúp cô làm quen với những người đàn ông tốt, dù chỉ là kết bạn, trò chuyện thôi cũng được…
Chỉ cần cô bước ra được cái bóng của tôi, mới có thể có tương lai hạnh phúc.
Tiểu Trạch vốn rất năng nổ.
Hôm sau liền bắt tay vào hành động.
Nhưng lần nào… cũng bị từ chối.
Về sau, cậu ấy buồn bã nhìn ảnh tôi, lẩm bẩm:
“Anh à, đừng lo nữa… cứ để chị đi theo anh thôi.”
Tôi tức đến phát điên, chỉ muốn đấm cho nó hai phát.
Bao nhiêu bản lĩnh đâu hết rồi?
Chuyện nhỏ vậy mà cũng không làm được!
Thế rồi, hai mươi năm. Hơn bảy ngàn ngày đêm.
Nghe thì dài, nhưng lại thoáng cái đã tới hạn.
Cha mẹ đã đi.
Lục Dao đã trưởng thành.
Gương mặt xinh đẹp của Đồng Đồng… cũng đã điểm đầy nếp nhăn.
Tôi biết, thời khắc vĩnh biệt đã đến.
Đêm cuối cùng tôi còn trên trần gian, trùng hợp lại là ngày kỷ niệm chúng tôi gặp nhau.
Cô tất nhiên cũng nhớ.
Chúng tôi cùng xem lại những bức ảnh cũ, xem lại video cũ, cô kể tôi nghe chuyện trưởng thành của con trai…
Tôi ôm cô, hôn những giọt nước mắt của cô, chỉ mong nói với cô rằng:
"Tất cả những gì em làm, anh đều biết…
Đồng Đồng yêu dấu… anh chưa từng rời xa em."
Chỉ là… ngoài lần này.
Tôi nhìn lên bầu trời, nơi ngôi sao mai sắp xuất hiện.
Hắc Bạch Vô Thường đang đến đón tôi.
Tôi ngoái đầu, nhìn cô thật sâu một lần cuối…
Không ngờ, chính một ánh nhìn ấy, khiến tôi đỏ hoe mắt.
Cô ấy… lại đang ôm ảnh tôi, uống thuốc…
Ngốc nghếch như vậy…
Lẽ nào… em biết đêm nay chính là vĩnh biệt?
Tôi vội chạy đến bên giường, thở dài một tiếng.
“Đồng Đồng… em lại không nghe lời rồi.”
Tôi thấy linh hồn cô dần dần tách ra khỏi thân thể.
Tôi mỉm cười, đưa tay ra với cô.
Cô lập tức nhào vào lòng tôi, ôm chặt lấy tôi không buông.
Nước mắt cô thấm đẫm thân tôi…
“Thật tốt quá, A Trạm… anh vẫn ở bên em…”
Phải, Đồng Đồng.
Anh vẫn luôn ở đây.
Và từ giờ trở đi…
Chúng ta mãi mãi không chia xa.
Cả đời này, tuy ngắn…
Nhưng tôi đã có một gia đình tuyệt vời nhất, một người vợ tuyệt vời nhất.
Kiếp này, không còn gì hối tiếc.