🔒 Nội dung chương đã bị ẩn
Click vào MỞ ỨNG DỤNG để mở khóa chương này.
Sau khi click vào link hoặc ảnh, hãy quay lại để đọc.
4.
“Ai ya, mọi người mau tới xem nè, con dâu sắp lật trời rồi, nó bắt nạt bà già này đấy!”
“Duyệt Duyệt, con đừng giận nữa, đều là lỗi của mẹ, là mẹ không chăm sóc tốt cho con…”
Mẹ chồng tiếp tục khóc lóc kể lể, giọng đầy nước mắt, nhưng trong đó vẫn không giấu nổi chút mưu tính lươn lẹo.
“Hôm nay mẹ dọn đồ rồi đi, mẹ về quê, để Phương Phương theo mẹ về luôn, mẹ tự chăm sóc nó. Vậy là tụi con khỏi phải thấy mặt mẹ nữa, biết đâu một ngày nào đó mẹ lẳng lặng mà chết, con cũng không phải ghét mẹ đến vậy nữa…”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, trong lòng cười khẩy.
Cái bộ dạng ra vẻ đáng thương này, bà ta tưởng tôi còn tin ư?
Nghe mẹ mình nói muốn dọn đồ bỏ đi, Vương Tử Cường lập tức cuống quýt, mắt trợn trừng:
“Lý Duyệt Duyệt, tao mới là chủ cái nhà này! Tao với mẹ tao muốn làm gì, đến lượt mày lắm mồm xen vào chắc?!”
Anh ta trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt đỏ ngầu như nổi máu.
Tôi giật nảy người, theo phản xạ lùi lại hai bước.
Nhìn dáng vẻ anh ta lúc này – như thể chỉ hận không thể xé xác tôi ra – trong đầu tôi bất giác lại hiện về quãng thời gian anh ta từng yêu tôi nhất.
Trước khi cưới, anh ta ngọt ngào nói lời yêu thương, thề non hẹn biển, hứa sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.
Lúc tôi sinh con, anh ta tỏ ra ân cần săn sóc, còn nói: dù là trai hay gái, chỉ cần tôi mẹ tròn con vuông là đủ.
Khi ấy, tôi thật sự tưởng mình đã tìm được một bến đỗ vững vàng cả đời.
Nhưng kể từ khi tôi sinh con gái, bác sĩ vừa bế con ra, bảo anh ta nhìn một cái.
Anh ta thậm chí không thèm liếc qua, lập tức hùa với mẹ mình giục tôi sớm sinh thêm một đứa con trai.
Và giờ đây, lại đối xử với mẹ con tôi như thế này…
5.
“Nếu cô không ở nhà chăm sóc cho Phương Phương và mẹ tôi, thì cút! Đừng có mà lên mặt ở đây! Đẻ ra cái thứ con gái chỉ tổ phá của mà còn dám gây chuyện trong nhà tôi, đúng là xúi quẩy vãi!”
Vương Tử Cường tiếp tục gào lên đe dọa, giọng điệu độc địa và tàn nhẫn đến cực độ.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, trong lòng không khỏi tự giễu.
Đây chính là người đàn ông mà tôi từng chọn sao?
Đây chính là cha của con gái tôi sao?
Những lời thề nguyện ngày xưa, những dịu dàng mật ngọt… giờ đã tan thành mây khói.
Tôi cúi xuống nhìn đứa con gái bé bỏng đang ngủ say trong vòng tay, sau đó ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn thẳng Vương Tử Cường, nghiến răng mắng lớn:
“Đồ khốn kiếp! Anh còn ở đó mà diễn à?! Anh thích làm bảo mẫu cho người ta thì cứ làm, đừng có kéo tôi theo!”
Nói xong, tôi chộp lấy chai bia trên bàn, đập mạnh xuống đất khiến nửa thân dưới vỡ tan.
Tôi giơ miệng vỡ sắc lẹm của chai bia chỉ thẳng vào mặt Vương Tử Cường, hai tay run rẩy vì tức giận:
“Lại đây! Nói tiếp đi! Tôi xem mấy người mặt dày được tới mức nào!”
Vương Tử Cường vừa thấy tôi cầm vật sắc trong tay, liền tái mét mặt, hoảng loạn hẳn.
Giọng điệu cũng lập tức hạ xuống, dịu lại:
“Lý Duyệt Duyệt, em điên rồi sao? Nghe lời anh, mau đặt cái đó xuống đi…”
“Tôi không điên! Điên là mấy người đấy!”
Nói xong, tôi quay lưng bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt con gái xuống giường, rồi bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc để quay về nhà mẹ đẻ.
6.
Về đến nhà mẹ đẻ, tôi còn chưa kịp đứng vững.
Ba mẹ vừa nhìn thấy tôi với gương mặt tiều tụy đã vội vàng kéo tôi ngồi xuống.
Mẹ nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy xót xa. Ba thì đứng bên cạnh nhìn tôi, gương mặt tràn ngập lo lắng.
Tôi không kìm được nữa, nước mắt lập tức trào ra, đem mọi chuyện xảy ra kể lại đầu đuôi rành mạch.
Càng nghe, sắc mặt của ba mẹ tôi càng trở nên khó coi, cơn giận như bùng lên trong mắt họ.
Ba tôi đột ngột đứng bật dậy, xắn tay áo, giận đến run người:
“Không thể nào tha thứ được! Ba phải đến đó hỏi tội bọn họ cho ra nhẽ! Không thể để con gái ba chịu ấm ức như thế!”
Mẹ tôi cũng giận đến toàn thân run lên, phụ họa theo.
Tôi vội vàng níu lấy tay ba mẹ:
“Ba mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không để yên cho hắn!”
Rồi tôi ôm con gái nhét vào tay hai người:
“Ba, mẹ, hai người giúp con chăm sóc con bé là được. Còn lại… để con tự giải quyết!”
Ba mẹ tôi nhìn nhau một cái, cuối cùng đành miễn cưỡng gật đầu:
“Nếu không xử lý được, nhất định phải nói với ba mẹ!”
Từ nhỏ, ba mẹ đã dạy tôi phải tự mình quyết định.
Ngay cả cuộc hôn nhân với Vương Tử Cường cũng là do tôi nhất quyết muốn gả.
Giờ đây, cũng nên để tôi tự tay kết thúc tất cả!
Vì muốn tiện theo dõi con gái từng chút một, tôi đã lén lắp camera trong nhà chồng.
Vương Tử Cường một mực cho rằng tốn kém, sống chết không chịu đồng ý, cuối cùng tôi phải âm thầm nhờ người đến làm.
Không ngờ, hôm nay lại phát huy tác dụng lớn đến thế!
Nhìn màn hình máy tính đang hiện lên cảnh quay giám sát, toàn thân tôi run rẩy vì giận, hàm răng nghiến chặt đến đau buốt.
Hừ, em họ xa?
Người tình thì đúng hơn đấy!
Trong đoạn ghi hình, Trần Phương Phương đang nắm tay Vương Tử Cường, giọng nũng nịu như rót mật:
“Anh ơi, em ở nhà anh như thế này có phải không tiện lắm không, khiến anh và chị dâu giận nhau, em sợ chị ấy vì em mà trách anh đấy…”
“Chị dâu thật đúng là sống sung sướng mà không biết hưởng, anh tốt như vậy, nếu anh là chồng em, em nhất định chẳng bao giờ dám làm anh giận đâu…”
Vừa nói, cô ta vừa cố tình nháy mắt làm bộ đáng yêu, gương mặt giả vờ ngây thơ vô tội.
Vương Tử Cường bật cười đắc ý, mép nhếch lên như sắp bay tới trời:
“Yên tâm đi, Phương Phương. Con ngốc đó chỉ cần dỗ vài câu là lại hết giận ngay. Anh nửa năm nay không đi làm, toàn là tiền cô ta đưa cho anh tiêu. Bởi vì cô ta biết rõ, với cái dạng như cô ta, rời khỏi anh rồi thì chẳng kiếm đâu ra người nào tốt hơn. Dám làm gì chứ?!”
Tôi siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đến tứa máu mà không hề hay biết – trong lòng chỉ còn lại phẫn nộ.
Tôi một lòng một dạ với anh ta, mà anh ta lại nghĩ đã nắm chắc được tôi trong tay?!
Tôi đ*o cần cái thứ rác rưởi đó nữa!
Camera bên kia vẫn tiếp tục truyền về những lời lẽ đê tiện.
Qua màn hình, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt thật của cái “gia đình” kia là thứ gì.
Vẻ mặt tham lam vô sỉ của Vương Tử Cường, sự điệu đà giả tạo của Trần Phương Phương…
Cả một lũ bỉ ổi hiện rõ rành rành trước mắt tôi trong từng khung hình!
Còn mơ đến tiền của tôi sao? Đi mà chết đi!
Tôi thầm rủa trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng khi nghe tiếng ho liên tục của đứa trẻ truyền ra từ loa giám sát, trong lòng tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ không phải cứ khăng khăng nói cúm chẳng có gì nghiêm trọng sao?
Vậy thì để họ tự mình nếm thử đi!
Tôi nghe nói… có những loại cúm, đủ để cướp mạng người đấy!
7.
Quả nhiên, chưa đến hai ngày, Vương Tử Cường và mẹ chồng đã lần lượt bị lây cúm.
Tôi nhận được cuộc gọi video từ Vương Tử Cường.
Qua mấy ngày theo dõi camera, tôi thừa biết mục đích của cuộc gọi này là gì.
Nhưng tôi vẫn vờ như không hay biết mà nhấn nút nhận cuộc gọi.
Vừa mở lên, trước mắt là gương mặt tiều tụy xanh xao của Vương Tử Cường.
“Duyệt Duyệt…” – hắn yếu ớt nói – “Anh với mẹ đều bị lây cúm từ Phương Phương rồi… Bây giờ sốt cao, đau nhức cả người, không ai đứng dậy nấu ăn nổi nữa… Cả ngày hôm nay chưa ai ăn gì… Em mau về nấu cơm đi…”
Trùng hợp làm sao, tôi và ba mẹ đang ngồi ăn trưa.
Tôi xoay camera điện thoại, chiếu thẳng vào bàn cơm trước mặt.
Vừa thấy tôi mẹ con đang ăn ngon lành, sắc mặt Vương Tử Cường lập tức thay đổi, tức đến nỗi suýt nghẹn.
Nhưng có lẽ vì đang cầu cạnh, nên hắn ta lại lập tức hạ giọng, làm bộ yếu ớt.
Tôi nhìn khuôn mặt bệnh hoạn của hắn, lập tức bật cười lạnh lẽo:
“Tôi còn nhớ rõ ai là người từng nói đây chỉ là ‘cúm nhẹ’ thôi, ai là người khăng khăng đòi kéo Trần Phương Phương về nhà nuôi bệnh. Sao? Giờ lại giả bộ yếu ớt làm gì?”
Tôi cố tình gắp một miếng thịt, đưa lên trước camera lắc lắc cho hắn xem.
Bên kia màn hình, Vương Tử Cường râu ria xồm xoàm, mặt bóng dầu, nằm vật trên giường thở dốc, trông như thể sắp chết đến nơi.
Thấy hắn thảm hại đến thế, tôi càng thêm châm chọc:
“Không sao đâu mà, chỉ là một cơn cảm nhẹ thôi mà. Uống nhiều nước ấm là khỏi, chứ chết làm sao được!”
“Cô—!”
Vương Tử Cường tức đến tím mặt, nhưng lại không làm được gì.
“Duyệt Duyệt…” – hắn ta hạ giọng, yếu ớt nói – “Anh biết sai rồi… Em quay về chăm sóc bọn anh một chút đi mà…”
Tôi cười khẩy:
“Vương Tử Cường, anh tưởng tôi còn tin anh được sao? Anh đối xử với tôi thế nào? Với con gái thế nào? Giờ nhớ tới tôi rồi hả?”
“Anh nói con gái tôi một tuổi mà yếu ớt, bệnh một tí cũng không được. Thế thì nhìn lại anh với mẹ anh đi, ăn cho mập ú cả người, giờ mới dính tí bệnh đã rên rỉ như sắp tắt thở. Không lẽ hai người còn yếu đuối hơn cả con bé một tuổi à?”
Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng chửi rủa the thé của mẹ chồng.
Tóc bà ta rối như tổ quạ, khuôn mặt nhăn nheo dúm dó vì tức giận, miệng không ngừng lải nhải.
“Lý Duyệt Duyệt! Con trai tôi cưới cô đúng là xui tám kiếp, lấy trúng con đàn bà vô ơn bất hiếu như cô!”
Nước miếng bà ta bắn tung tóe:
“Bọn tôi bệnh nặng thế này, cô không thèm liếc mắt một cái, cô còn là người không? Hả?!”
Vừa nói, bà ta vừa hắt xì một cái rõ to, nước mũi văng cả ra ngoài.
Tôi nhíu mày, buồn nôn vô cùng.
Nhưng bà ta vẫn chưa chịu thôi:
“Cô là vợ của Tử Cường, tôi là mẹ chồng cô! Cô ở ngoài ăn ngon uống sướng, để chúng tôi ở nhà chịu giày vò vì bệnh, cô chẳng đoái hoài gì đến gia đình này, cô còn là người biết liêm sỉ không?!”
Bà ta vừa chửi vừa cào cào vào mặt, như thể muốn bật dậy xông tới tát tôi.
Nhưng hễ động đậy là lại ho đến mức không thở nổi, cuối cùng đành phải nằm vật xuống, mắt trợn lên nhìn tôi đầy căm hận.
Tôi bị bà ta làm cho ghê tởm đến mất cả khẩu vị, nhưng vẫn cố tình giơ cái đùi gà lên trước ống kính, cười tươi rói rồi cắn một miếng to:
“Thơm thật đấy. Cũng phải thôi, tay nghề mẹ tôi với ai đó đúng là một trời một vực.”
“Cô—!” Mẹ chồng tôi chỉ tay vào màn hình, mặt đỏ bừng, vừa định gào lên thì liền ho sặc sụa, “Khụ khụ khụ…”
Tôi chẳng buồn quan tâm nữa, lạnh lùng bấm tắt cuộc gọi.
8.
Điện thoại vừa tắt chưa được bao lâu, Vương Tử Cường lại gọi đến lần nữa. Giọng hắn vẫn yếu ớt, nhưng cái thói hống hách cố hữu thì vẫn y nguyên:
“Lý Duyệt Duyệt, cô đừng có quá đáng! Mẹ tôi nói sai chỗ nào? Cô đã gả vào nhà tôi thì phải có nghĩa vụ hầu hạ tôi! Bây giờ tôi đang bệnh, lúc cần cô nhất, cô phải lập tức quay về xin lỗi, hầu hạ tôi và mẹ tôi cho đàng hoàng, tôi mới có thể tha thứ!”
Nghe hắn mặt dày nói ra từng chữ, tôi cười lạnh:
“Cút mẹ anh đi!”
Chửi xong, tôi thẳng tay tắt máy, ném điện thoại qua một bên, trong lòng sảng khoái chưa từng có.
“Duyệt Duyệt…” – mẹ tôi lo lắng nhìn tôi, ánh mắt đầy ưu tư – “Nếu bọn họ có mệnh hệ gì… liệu có liên lụy đến con không?”
Tôi biết mẹ đang lo cái chết của Vương Tử Cường rồi sẽ bị kéo dính tới tôi.
Nhưng, chẳng phải đó là quả báo của hắn sao?