🔒 Nội dung chương đã bị ẩn
Click vào MỞ ỨNG DỤNG để mở khóa chương này.
Sau khi click vào link hoặc ảnh, hãy quay lại để đọc.
Tôi là chú chim hoàng yến của tên phản diện u ám, nhưng lại là kẻ lười biếng.
Phản diện phá sản, hệ thống bảo tôi phải làm nhục hắn thật thê thảm, rồi đá hắn, khiến hắn tức giận mà vực dậy làm lại từ đầu.
Tôi nói không được.
Tôi lười mắng chửi.
Chu Tĩnh Xuyên túm lấy cằm tôi, giọng điệu hung hăng:
“Bao nhiêu người đều bỏ đi hết rồi, sao em không đi? Ở lại đây là muốn xem trò cười của tôi à!?”
Tôi uể oải ngáp một cái.
“Lười chạy.”
Mắt hắn đỏ hoe, giọng nói đầy tuyệt vọng:
“Bây giờ tôi chỉ là kẻ vô dụng, nghèo rớt mồng tơi, không thể cho em cuộc sống vinh hoa phú quý như trước nữa…”
Tôi xoa đầu hắn.
“Được rồi, líu lo lắm lời như vậy không thấy mệt à? Lại đây, em ở bên anh nghỉ ngơi một lát.”
Thế là.
Để tôi không bị đói c/h/ế/t, Chu Tĩnh Xuyên vực dậy tinh thần, làm việc ngày đêm, một ngày ba công việc.
Đến đoạn trong nguyên tác mà hắn đáng lẽ phải hẹn hò với nữ chính để phát triển tình cảm.
Chu Tĩnh Xuyên lại ở nhà, quỳ một gối xuống đất, nghiêm túc giúp tôi thắt nơ con bướm trên chiếc váy nhỏ.
Hệ thống gào lên:
“Không phải chứ chị ơi, chị tu ma à!”
1
Tôi, Lê Lê, là chim hoàng yến của đại lão giới kinh thành – Chu Tĩnh Xuyên.
Là một kẻ lười biếng.
Có người nói Chu Tĩnh Xuyên đúng là giỏi giấu chuyện, tôi ở bên anh ta bao lâu nay, mà trên mạng không tra nổi nổi một tấm ảnh.
Ờ thì…
Thật ra là tôi cứ nằm lì ở nhà suốt.
Lười ra khỏi cửa.
Việc trở thành chim hoàng yến của anh ta, cũng chỉ là tình cờ.
Tốt nghiệp đại học, tôi nộp đơn xin việc vào công ty của anh.
Mục “vị trí mong muốn”, tôi viết:
“Ít việc, nhiều tiền.”
Phần giới thiệu bản thân:
“Ham ăn.”
Chu Tĩnh Xuyên cầm bản lý lịch ấy, nghĩ tới nghĩ lui, đoán tới đoán lui, vậy mà vẫn không hiểu nổi ý tôi là gì.
Vì tò mò, anh ta đích thân tới phỏng vấn tôi.
Tôi giải thích: “Ý là ‘ham ăn lười làm’.”
Anh nhíu mày, khó hiểu: “Vậy sao em không viết cho đầy đủ?”
Tôi uống một ngụm nước.
Rồi chậm rãi nhả ra ba chữ với tốc độ 0.75 lần:
“Lười viết quá.”
Chu Tĩnh Xuyên: “………………”
Tuy buổi phỏng vấn tệ đến mức không thể tệ hơn, tôi vẫn nhận được một công việc.
Chu Tĩnh Xuyên để tránh cuộc hôn nhân thương mại, đã thuê tôi làm chim hoàng yến chuyên nghiệp.
Tôi âm thầm cân nhắc trong lòng—
Tiền nhiều, việc ít.
Lại có thể làm việc tại nhà.
Tôi thể chất yếu, khí huyết hư hao.
Đi được hai bước là muốn ngồi bệt xuống, đứng lên thì hoa mắt chóng mặt.
Chỉ có duy nhất giấc ngủ là chất lượng cao.
Điều đó lại cực kỳ hữu ích với Chu Tĩnh Xuyên.
Anh là người hơi nhạy cảm và u ám.
Gia đình không trọn vẹn để lại bóng đen thời thơ ấu, đi học thì bị bạn bè cô lập giễu cợt, lập nghiệp xong lại bị cộng sự đâm sau lưng…
Khiến tính cách anh đa nghi, tinh thần luôn căng thẳng.
Thường xuyên trầm cảm, mất ngủ.
Đêm đến, anh ôm tôi như gối ôm hình người, siết chặt trong lòng.
Ngửi mùi tóc tôi.
Véo lớp thịt mềm bên hông tôi.
Thế là có thể hoàn toàn thả lỏng, ngủ một giấc ngon lành.
Tôi ngoài ngủ ra, chẳng cần làm gì khác, mỗi ngày chỉ cần mở mắt ra, là có quà và chuyển khoản từ anh chờ sẵn.
Đúng là…
Một offer khiến tim rung rinh.
2
Nhưng giờ thì, tình hình thật sự rất tệ.
Chu Tĩnh Xuyên bị người ta giăng bẫy, phá sản rồi.
Anh bù đầu bù cổ, mấy ngày liền không thấy bóng dáng đâu.
Lo giải tán công ty, bán tháo tài sản dưới tên mình để trả lương và tiền bồi thường cuối cùng cho nhân viên.
Còn tôi.
Anh thậm chí không gặp mặt lần cuối, chỉ gửi tin nhắn qua điện thoại:
“Tôi không còn tiền để trả phí chia tay cho em nữa.”
“Mấy món quà trước kia tặng em đều là tự nguyện.”
“Em đi đi.”
Tôi bị đả kích nặng nề, chui vào chăn ngủ liền 15 tiếng.
Tỉnh dậy, trong đầu xuất hiện một cái hệ thống.
Nó nói:
Đây là một thế giới tiểu thuyết, Chu Tĩnh Xuyên là phản diện u ám, còn tôi là chim hoàng yến – một công cụ dùng để thúc đẩy cốt truyện.
“Chính là bây giờ, Just now!” Hệ thống sục sôi khí thế: “Cô phải giả vờ ghét nghèo mê giàu, tát Chu Tĩnh Xuyên mấy cái, mắng anh ta là đồ vô dụng nghèo rớt mồng tơi, rồi đá anh ta thẳng cẳng, kích thích ý chí của anh ta!”
“Chỉ có như vậy, anh ta mới có thể vực dậy, sau đó trùng phùng với nữ chính thanh mai trúc mã thời niên thiếu. Nhưng lúc đó bên nữ chính đã có nam chính, từ đó bắt đầu mối tình ngược tâm ba người kéo dài suốt 200 chương…”
Tôi bịt tai lại.
“Không muốn.”
Vừa phải tát, vừa phải mắng.
Nghe thôi đã thấy mệt rồi.
Hệ thống dọa dẫm:
“Là công cụ thúc đẩy cốt truyện, đây là sứ mệnh của cô. Nếu không làm được, cô sẽ bị phạt chích điện giật.”
Tôi dốc hết sức mình trở người một cái.
“Vậy thì cứ giật đi.”
“……”
Nó hoàn toàn hết cách rồi.
Làm ơn đi.
Tôi chỉ là lười, chứ đâu có ngu.
Nếu tôi thật sự nghe lời cái hệ thống ba trợn này, dẫm nát lòng tự trọng của Chu Tĩnh Xuyên xuống đất.
Với tính cách của anh ta.
Đợi khi vực dậy được rồi.
Thế nào cũng chặt tôi thành từng mảnh.